Một câu chuyện có thật về tình yêu...

Bài này tôi thấy mình hơi nhiều chuyện, nhưng mà thôi kệ đi... Chuyện là khi tôi bước vào quán cafe quen, đó là một không gian với sự phân bố rất có ý tứ của bàn ghế và cây cảnh. Không khí máy lạnh nhưng rất thoáng, âm nhạc vừa phải và những người vào đây ngồi cũng có ý thức giữ sự yên tĩnh chung. Tôi tiến đến định ngồi vào góc quen thuộc, nơi ấy cạnh khung cửa kính trên lầu, có thể nhìn xuống phía dưới thấy cây cối xanh tươi mát mắt và quan sát xung quanh một cách dễ dàng. Ấy vậy mà có một cặp đôi nào đó đã ngồi sẵn từ lâu. Mắt tôi đã quen để ý nên vừa nhìn sơ qua đã biết đôi bạn này tuy đã đầu U40 nhưng có vẻ là đang tán tỉnh nhau. Ối dào, cái thuở ban đầu ý mà, ngại ngùng e thẹn đồ dữ lắm. Tay chàng khẽ khàng quàng ra phía sau ghế nàng, chầm chậm muốn tiến đến bờ vai gầy ấy mà còn e ngại nên cứ lững thững do dự. Rồi tôi bước đến, bàn tay ấy vội vàng rút về ngay ngắn để trên bàn. Người ta gọi đó là có tật giật mình đó quý vị, lòng tôi thấy vui vui lạ thường mỗi khi thấy những ...