
- Mẹ mày có em rồi, bỏ mày rồi đó con!
- Có em rồi thì mốt mày sẽ bị ra rìa, cho mày biết mặt ở đó mà cứ lỳ đi nghen…
- Mốt mày phải biết nhường em, em còn nhỏ, em là số một!
- Mẹ thương em hơn mày rồi. Liu liu… có dứa bị ra rìa!
-------
Nhiều năm trôi qua vậy mà những câu nói vô ý vô tứ kia vẫn cứ ám ảnh tôi mỗi khi có vấn đề gì đó xảy ra trong gia đình.
Thuở nhỏ, tôi luôn ao ước có em, gái hay trai gì cũng được. Tôi nôn nao mong ngóng, thậm chí là xin cha mẹ hãy sinh em bé cho mình. Mẹ tôi nhiều lần từ chối nói khéo rằng mẹ lớn tuổi không muốn sinh, mua nhiều búp bê cho tôi nhưng với trí não của đứa bé lên năm, tôi hiểu búp bê là vật vô tri, cái tôi cần là một người em bằng xương bằng thịt để chơi đùa cùng mình. Nhìn xung quanh đứa trẻ nào cũng có anh chị em, tôi lấy làm ao ước.
Nhà tôi lúc đó nghèo, mẹ sợ nuôi không nổi nếu sinh thêm. Đó là sự thật mà sau này tôi mới hiểu.
Rồi mẹ dính bầu, em gái thứ hai của tôi ra đời trong sự chờ đón háo hức của gia đình. Mẹ hỏi tôi:
- Có em rồi, con có nhường nhịn em không?
Tôi luôn gật đầu và câu trả lời 10 lần như 1: CÓ!
Tôi vẫn nhớ ngày đón mẹ cùng em gái từ bệnh viện về nhà, tôi ù chạy đến nỗi vấp vũng lầy mà té, mặt tôi cắm xuống đất mềm, đen sì và lem lúa… Tôi mặc kệ, em tôi đang chờ tôi, tôi phải đi gặp em!
Lòng tôi nôn nao, đó là cảm giác mong chờ chưa từng có trong cuộc đời tôi từ trước đến giờ. Ngồi đây viết lại, tôi vẫn cảm nhận rõ từng cảm xúc hạnh phúc ấy.
Đầu tôi chạy nhanh dòng chữ, lặp đi lặp lại nhiều lần:
“Hôm nay mình có em… Hôm nay mình có em rồi!”
Lần đầu tiên tôi ngắm nhìn em gái trong chiếc khăn dày, em bé mới sinh còn đỏ hỏn. Tôi lùi lại và sợ sệt. Tôi hỏi mẹ với vẻ mặt khó hiểu:
- Sao em không giống như trong phim nhỉ? Chẳng dễ thương mập mạp trắng trẻo mà lại đỏ hồng và bé tý?!
Mẹ nhìn tôi cười giải thích:
- Em bé nào mới sinh cũng vậy đó con, vài hôm là xinh xắn đáng yêu ngay, con đừng sợ!
Tôi an tâm hơn, quan sát em từ xa. Tuy sợ nhưng tôi vẫn thương em, mong em mau lớn chơi cùng tôi nhiều trò. Thậm chí tôi còn soạn sẵn đồ chơi của mình để cho em nữa. Rồi vào ngày đầy tháng của em, trong khi mọi người nô nức vui vẻ chúc mừng thành viên mới của nhà tôi thì có một người họ hàng đến, câu nói của người cô này khiến tôi mãi về sau không quên và vô tình trở thành chướng ngại tâm lý cho đến lớn:
“Mẹ mày có em rồi, mày ra rìa rồi con!”
Xẹttt… Tôi cảm nhận hình như có một nhát dao vừa đi qua tim mình. Một đứa trẻ năm tuổi, vô tư, không suy nghĩ đột nhiên có cảm giác bị bỏ rơi, đột nhiên lòng đầy lo lắng…
Tôi vén cửa buồng, nơi mọi người đang vào ra chúc tụng nựng em bé, nhìn cách mẹ nâng niu em gái, ánh mắt triều mến mọi người chú ý về em… Tôi lúc đó tự hỏi:
- Có thật không? Mẹ có em rồi sẽ bỏ mặc mình?!
Tự nhiên lòng tôi khó chịu, sợ hãi đan xen! Rồi tôi tự bày ra cách xem thử mình có bị ra rìa như lời người lớn nói không?!
Từ hôm ấy, tôi bày lắm trò để được chú ý hơn. Tôi từ hào hứng khi có em lại trở nên ganh ghét với chính cô em gái bé nhỏ của mình. Tôi chẳng muốn nhường em, tôi tị nạnh và ương bướng. Từ một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời… Tôi trở nên khó bảo và hay đòi hỏi phân bì.
Tôi làm tất cả để kiểm chứng xem mẹ có còn quan tâm tôi? Có phải mẹ thương em hơn? Giữa tôi và em thì mẹ thương đứa nào nhất?!
Đương nhiên vì ỷ y rằng chính tôi là đứa có nguyện vọng có em nên mẹ chẳng nghĩ rằng tôi trở nên thay đổi, tôi bỗng ghét em mình mà mẹ chẳng hay.
Tôi cũng không nhận ra mình đã bị tổn thương tâm lý từ lúc ấy chỉ vì một câu nói bông đùa vô ý đến vô duyên của người lớn. Tôi cũng không nghĩ rằng mình lại có thể ghét em gái mình đến vậy chỉ vì sợ mình bị bỏ rơi.
Từ đó về sau, tôi luôn có cảm giác cô đơn trong chính căn nhà của mình. Bất kể việc gì cũng đều hỏi mẹ:
“Tại sao em được mà con không được?!”
Sự vô tình gieo rắc suy nghĩ tiêu cực của người lớn thật đáng sợ. Đáng sợ hơn là những đứa bé như tôi bị ảnh hưởng, bị tổn thương trong vô thức âm thầm mà không ai nhận ra, kể cả bản thân mình!
Mãi cho đến lúc lớn, tôi cũng không biết mình vì những câu nói vô ý vô tứ của người lớn mà khiến mối quan hệ gia đình xa cách, khiến cha mẹ phiền lòng.
Người lớn à, việc nhà người ta có thành viên mới vốn là chỉ nên chúc mừng thôi. Xin đừng gây tổn thương tâm hồn trong sáng ngây thơ của con trẻ, xin đừng vô ý nói những lời gây chia rẽ khiến trái tim ngây ngô phải buồn giận mệt mỏi.
Trẻ con khác người lớn ở chỗ nhanh giận nhanh quên. Nhưng trẻ con cũng có một điểm đáng lo ngại là KHÔNG BIẾT BẢN THÂN ĐANG BỊ TỔN THƯƠNG ĐỂ MÀ TÌM CÁCH CHỮA LÀNH!
Chỉ vì một câu nói chơi, chỉ vì một lời thoáng qua mà tôi mang vết thương lòng suốt hơn 20 năm nhưng không hề hay biết!
--------
Nếu đã đọc đến đây, tôi mong bạn hãy thẳng thắng nhìn lại xem nếu mối quan hệ giữa anh em/ chị em ruột đang chưa tốt thì liệu có phải do bị tác động từ bên ngoài, lúc nhỏ hay không?! Nếu có thì mong bạn sớm nhận ra và chữa lành.
Em gái/ em trai của chúng ta không có lỗi khi tồn tại. Lỗi là lỗi ở sự vô tâm trong lời nói và cách ứng xử của người lớn qua những ám chỉ vô duyên!
Mong rằng sau bài viết này, bạn sẽ tìm được câu trả lời cho vết thương ẩn sâu đâu đó từ lâu.
------
Một lần nữa nhắn gửi: NGƯỜI LỚN XIN ĐỪNG VÔ TƯ, TRẺ CON CŨNG BIẾT TỔN THƯƠNG!
------
Bài viết và hình ảnh: CAD 1992
Tác giả: Cao Dung
[SG 14-12-2021]
------
💥Bạn có thể nghe phiên bản Podcast tại đây:
Youtube: CAD Radio
Spotify: https://open.spotify.com/show/1y5WWMo...
Anchor: https://anchor.fm/cad-radio
Breaker: https://www.breaker.audio/cad-radio
------
Bằng cách click vào mua hàng tại các link bên dưới ( bỏ dấu khoảng trắng ngay sau / cuối cùng) thì bạn vừa không mất thêm phí và còn nhận nhiều ưu đãi, mình còn nhận được hoa hồng từ người bán.
Mình sẽ dùng chi phí để phát triển kênh, CAD Radio cám ơn bạn ạ nếu được ủng hộ.
🔖 nước hoa Nữ ONIC BELLE : https://shp.ee/9tqwpbj
🔖 nước hoa Nữ ONIC GOOD GIRL: https://shp.ee/refkybj
🔖 nước hoa Nam ONIC TRUE MEN: https://shp.ee/dnm37pj
🔖Thuốc nhuộm tóc thảo dược tại nhà, mình đã nhuộm màu nâu cam hồng nhé:
https://shp.ee/siuctg3
Nhận xét
Đăng nhận xét